Friday, May 10, 2024

Một buổi làm đẹp hoành tráng

Một buổi ăn tối tại nhà riêng, mình khen da con bạn đẹp. Nó nức nở khoe luôn cái phương pháp gì nghe có vẻ rất hay, tiêm cái gì đó vào dưới da không đau mà da lại hết khô ráp, trở nên mềm mượt, giảm nếp nhăn, mỗi năm chỉ làm 1 lần. Lại còn quẳng cáo chị nhân viên làm đẹp này là bạn của gia đình nó từ 40 năm nay, chị ý sẽ không bao giờ khuyên nó làm những gì không tốt để lấy tiền. Mình tò mò bảo thế hôm nào tao với mày đi thử.

Nó có vẻ hào hứng muốn cho mình thử luôn nên mấy hôm sau đặt hẹn ngay. Mình khấp khởi lon ton đến hẹn. Háo hức đến nỗi đến sớm thì biết rồi đấy. Gì chứ tiêm có một hai mũi, chấp nhận đau khổ vài giây mà được xinh đẹp cả năm thì cũng đáng thử lắm.

Đến nơi, bụng dạ hồi hồi hộp hộp, không muốn đúng lúc đang trị liệu lại mót đái nên xin đi đái trước cho chắc. Đái xong đợi một lúc thì con bạn tới. Mình đi theo nó vào phòng trị liệu, đang tưởng chỉ tiêm tí thôi còn lại sẽ có màn trị liệu massage xông hơi tẩy da chết với các sản phẩm xịn sò máy móc hiện đại hoành tráng như nào đó, thì chị nhân viên làm đẹp kiểm tra da mình xong bảo tôi nhận thấy da chị KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ GÌ LỚN, tôi khuyên chị tiêm blah blah blah, như chị thì mỗi bên mặt chỉ cần tiêm MƯỜI MŨI, cả liệu trình là 3 lần...

Không có vấn đề gì lớn mà tiêm mỗi bên 10 mũi, 2 bên là 20 mũi, liệu trình 3 lần tổng cộng là 60 mũi. Thế này nếu có vấn đề gì lớn thì chắc mang quần áo dọn mịe vào thẩm mỹ viện ở cạnh các bà cho nhanh đỡ phải đi đi về về. Ôi mẹ ơi, 60 mũi lên mặt thì còn gì là người. Đẹp thì chưa chắc nhưng sang chấn tâm lý nhìn bóng đèn cười rồi múa hát là chắc dồi. Thế là mình xua tay, lắc đầu quầy quậy, bảo con bạn “tao tưởng massage hoặc tiêm một hai mũi chứ từng này mũi tao không chịu được, thôi mày làm một mình đi, tao cần suy nghĩ thêm”. Nói suy nghĩ thêm cho sang chứ suy nghĩ mịe gì nữa. Vì chỉ ngồi nhìn chị kia tiêm cho nó thôi mà mình sợ tí đái ra quần, lại phải xin phép đi đái lần nữa.

Thế là kết thúc một buổi làm đẹp hoành tráng, đến cơ sở làm đẹp nhưng không làm đẹp, chỉ đái hai bãi rồi về. Đến tận giờ mình vẫn không hiểu chị kia tiêm cái gì vào dưới da. Hình như hyaluronic acid hay vitamin gì gì đó mình nghe chữ tiêm 10 mũi một cái là thần hồn nát thần tính, không hiểu nhưng cũng chẳng dám hỏi lại cho đỡ dốt.

Sau đó mình than thở với một con bạn khác. Nó bảo mày đừng có mà tiêm. Nó giải thích là tiêm những chất đó vào là cơ thể tự động dùng đạm để làm phân hủy, lấy đạm từ cơ mặt, lâu dài sẽ bị mất cơ, làm mặt teo hóp lại. Mình nghe cũng chả hiểu gì nhưng bạn mình học y, nó nói chắc đúng? Cơ mà nó mới học y năm hai, còn đâu 4 năm nữa mới tốt nghiệp, tức là còn phải học nhiều, tức là hiện giờ có thể nó sai???

Sự nghiệp làm đẹp của mình bế tắc từ đấy. Năm ngoái mình ở London, con bạn mình đi làm đẹp, làm xong nhắn cái tin Giang ơi kết quả toẹt vời, làn da rạng ngời, tao khuyên mày làm. Nó làm vampire facial, lấy máu từ cánh tay, quay ly tâm tách cái gỉ cái gì, rồi lăn kim đưa cái chất đó trở lại da. Có lần mình tình cờ xem TV đúng lúc họ đang quảng cáo dịch vụ đó, thấy mặt cô Kim Kardashian đầy máu là máu. Nhìn không thôi đã chỉ muốn ngất, còn lâu mới đủ can đảm đưa mặt cho họ làm.

Cách đây mấy tháng mình được một chị quảng cáo phương pháp chăm sóc da mặt bằng massage, gọi là sculpture massage. Chị ý bảo mẹ của cô nhân viên massage có làn da siêu trẻ đẹp nhờ phương pháp này. Mình nghe bùi tai đi làm luôn. Phương pháp này có vẻ thịnh hành ở đây vì mình thấy con bạn học y của mình cũng nhắc tới. Chị nhân viên massage cảnh cáo “Muốn làm cái này, trên mặt chị phải không được có filler, botox hay bất kỳ cái gì khác, nếu không mặt sẽ bị biến dạng”. Bảo mặt tôi không có gì, chị cứ làm đi. Hóa ra chị ý nói nghiêm túc, với kiểu massage hung hãn này thì filler hay botox đang ở trên trán có khi dồn xuống tận cằm.

Mình massage đâu được 2 lần thì bỏ ngang vì phải về Ý. Giờ quay lại đây vẫn lười chưa muốn đặt hẹn vì nói thật đẹp đâu chưa thấy chỉ thấy đau bỏ cha lên được. Massage là phải dịu dàng thư giãn khách hàng ngủ gật, chứ đây lại cứ phải kêu oai oái vì đau thì còn làm ăn gì.

Tóm lại mình vẫn chưa có giải pháp nào cho làn da đang từ từ lão hóa ngoài việc không nhăn trán nhíu mày. Uống nước rau má tươi cũng thấy da mịn đẹp. Mỗi tội ở đây không có rau má tươi. Còn bột rau má khô mình có mấy hộp, uống thử một lần bỏ xó luôn vì chả ngon, cứ bột bột như ăn phải đất.

Mà không có can thiệp thẩm mỹ một tí thì liệu có già đi một cách duyên dáng được không hỡi các cụ???

Ảnh: hoa dại hái ngoài đồng, tươi suốt 3 tuần. 

Thursday, May 2, 2024

2/5/2024


Trong cộng đồng Ý Nga mình rất ấn tượng một thằng bé. Thằng bé trông mặt mũi đẹp trai sáng sủa, dáng cao gầy dong dỏng mạnh khỏe. Nó đi hầu bàn. Hồi trước nó làm hầu bàn ở một nhà hàng. Sau đến năm cuối trung học học hành vất vả quá nên không tối nào cũng đi làm được. Nhưng vì vẫn cần tiền tiêu vặt nên nó xin anh chị chủ cho nó đi hầu bàn lúc họ nhận catering cho events . Cũng phải hầu bàn cứng cựa mới được đi làm như thế, nhất là khi khách hàng đã đặt các buổi ăn tối tại nhà riêng thì thường là khách VIP và khách mời của họ cũng VIP luôn.

Chả bù cho thằng con mình, ngơ ngơ ngáo ngáo mặt vác lên trời nhìn không giống ai. Lúc nào cũng có bộ dạng khuỳnh khuỳnh mặt mũi tỏ vẻ nguy hiểm. Nó bắt đầu có cái thái độ này từ lúc ở Rome, lúc lũ con gái lớn trước tuổi bắt đầu khen nó ngon giai. Hồi đó, buổi sáng nhiều khi vội vã, mình đã phải chạy xuống lấy xe trước tiết kiệm được phút nào hay phút đấy. Thế mà nhiều lúc đợi hễu chả thấy con xuống, điện thoại thì ò e í. Nhấp nhổm sốt ruột mãi mới thấy thằng con đi lững thững từ xa, điệu bộ y điệp viên 007 vừa thoát khỏi đám cháy. Nói thật nhiều lúc rất điên mề.

Tối ngày không học thì đi gym, không đi gym thì đi lượn với bạn bè. Tài khoản cạn tiền thì ới mẹ. Nó mà gọi điện tức là vừa định trả khoản gì đó mà tài khoản không đủ tiền cần mẹ yêu nạp gấp. Mẹ bảo bơi thì không chịu bơi, chỉ tối ngày nâng tạ. Ở tuổi mày cần phải dong dỏng chứ cơ bắp làm cái chết vạ gì thằng kia. Cứ đang yên đang lành lại cởi phắt áo ngắm cơ bắp. Nhìn chỉ muốn đá cho một phát vào đít.

Lại quay lại thằng bé xinh trai ở trên, lúc mình hỏi nó cháu sẽ học ngành gì? Nó trả lời cháu sẽ học ngành giống con trai cô. Không hiểu sao nó lại biết thằng con mình định học gì. Mình lại hỏi tiếp “Thế cháu định đi học ở đâu?”. Nó trả lời, khuôn mặt cực kỳ sáng sủa đẹp trai không giấu nổi niềm tự hào, “cháu xin vào đại học bách khoa Milan”. Ước gì con mình cũng có đầu óc thực tế hai chân đứng vững trên mặt đất như thế, thay vì đầu óc lửng lơ  trên mây chân cẳng lửng lơ trong không khí như này. Đang yên đang lành giờ lại cứ nằng nặc đòi đi Mỹ. Đi Mỹ về rồi lại không gọi đàn bà là she, đàn ông là he nữa mà lại gọi tuốt tuột là they hoặc ze vì phải thế mới cấp tiến thì thà mẹ nuôi lợn bán còn được tiền con ơi.

Giờ nó còn suốt ngày nghe nhạc uỳnh uỳnh. Có khi ngay từ sáng sớm. Mẹ than thở nhạc nhẽo gì mà nghe kinh hoàng mày tắt đi cho tao nhờ thì nó gân cổ “nghe nhạc là một cách thiền của tôi”. Này con, con dừng tất cả các tác động từ bên ngoài, tập trung vào bên trong và lắng nghe tâm trí của con, thì còn có thể gọi là một dạng thiền. Chứ nghe rap bẩn uỳnh uỳnh mà lại bảo thiền thì ....mài có bị điên không tao cho mài ăn uống tử tế mà sao mài ngớ ngẩn thế nài?

PS1: Các con có biết tại sao đi nhà hàng lúc nào mẹ cũng tip không? Bởi vì sẽ có lúc, để có đủ tiền trang trải sinh hoạt phí đời sinh viên, các con sẽ phải vừa đi học vừa đi hầu bàn. Mẹ hy vọng nếu các con làm tốt, khách hàng họ cũng sẽ tip các con.

Hai cái mặt hớn Lê La ngẩn ra suy nghĩ mất mấy giây, rồi lại hớn trở lại ngay, có vẻ chả cho lời mẹ nói vào đầu. Được lắm, tao cũng hy vọng chúng mài làm ăn lơ đễnh hậu đậu sẽ bị khách hàng đã không tip còn mắng cho sứt mặt, bị chủ phạt thậm chí đuổi việc phải vác đơn đi xin việc chỗ khác càng tốt, cho thực tế lên chút. Ở đời, thiếu thốn khổ ải mới là trường học tốt nhất, chứ ở với bố mẹ bao bọc đầy đủ quá thế này chả lớn được đâu các con ơi.

PS2: Đứa con gái, đầu hè đã xin đi Tây Ban Nha chơi với bạn Nga. Từ Tây Ban Nha quay về Ý thì đã đi nghỉ với gia đình. Sau đó lại phải tiếp tục đưa đón nó đến một thành phố khác của Ý cho nó thăm bạn Ý thêm tuần nữa. Sau đó nó lại tiếp tục đòi sang London thăm bạn Ấn vào tháng 8 trong khi năm ngoái nó đã thăm rồi. Rồi tháng 10 nó lại tiếp tục sang Mỹ vì giành được cái giải vườn gì đó của MIT. Mình bảo ngài “có khi bảo nó bỏ chuyến đi Anh”, thì ngài gạt đi “nó muốn đi thì để nó đi”. Mình lại bảo hay bỏ chuyến đi Mỹ, mài có định xin vào MIT đâu mà mất công đến đấy làm gì, thì lại bị ngài gạt đi tiếp “Quan trọng là được trải nghiệm”. Hào phóng thế chứ lị. Sinh nhật nó, mình cũng bảo ngài “chúng nó trẻ con, anh đặt cái nhà hàng pizza nào ngon là được, cũng không cần phải ở ngay trung tâm cho đắt đỏ”. Ngài gạt đi, đặt bữa tối nhà hàng fine dining ngay tại trung tâm Moskva cho mười mấy cô cậu 16 tuổi. Thế mà con muốn đi học ở Mỹ thì bố bảo “Tao không có tiền. Tao đã đóng thuế cho chính phủ, chúng mày vào đại học công ở Ý mà học”. Rồi thì...con mẹ hàng lươn lủi nhanh thế nào thì ông chồng mình cũng lủi nhanh y như vại. 

Friday, April 26, 2024

Em đến bên đời, hoa vàng một đóa...

Sau khi mình mò mẫm quờ quạng trong vườn đủ lâu thì lũ thằn lằn chả sợ mình nữa. Người nhổ cỏ cứ nhổ cỏ. Thằn lằn phơi nắng cứ phơi nắng. Thậm chí lúc oánh nhau còn chạy như ma đuổi về phía mình, đến thật gần rồi mới rẽ phắt một cái sang bên.

Trời đất đang độ xuân, nắng xuân đang hồng, vườn xuân hoa đang nở rung rinh tươi tắn, người đang quần cộc áo ba lỗ làm vườn hăng say, thì đùng cái bị trận mưa đá. Có cần phải xỏ lá với nhau như vậy không trời??? 😭

Sau trận mưa đá thì trời trở lạnh âm u. Thêm độ ẩm cao, thêm gió, nhiệt độ xuống rất thấp. Mình thì vừa thoát được mùa đông Moskva lạnh âm mấy chục độ, nhìn nhiệt độ Salento thấy gần 20 độ thì chủ quan mang toàn quần áo mỏng manh mùa hè. Kết quả là lạnh gần chết. Cả ngày làm vườn xong tối quần áo bẩn thỉu ngồi thu lu run rẩy trước lò sưởi. Lò sưởi đốt củi thông lấy từ ngoài vườn. Củi thông đốt chỉ được cái ngọn lửa cháy đẹp chứ thực ra không có mấy tác dụng sưởi ấm. Muốn sưởi ấm thì phải dùng củi gỗ sồi. May năm ngoái mình vừa thuê thợ làm một tấm thép ốp tường lò sưởi có tác dụng phản nhiệt nên ấm hơn hẳn. Cả ngày bị lạnh nên tối có lửa ấm một cái là buồn ngủ rũ ra.

Năm ngoái mình giảm cỏ để trồng thêm cây ăn quả. Tổng cộng tất cả trồng khoảng một trăm cây bưởi cam chanh mơ mận táo sung đào và lựu các loại. Xong mình ngồi vẽ kế hoạch tầm này vài năm nữa là tha hồ ăn quả, có khi còn thừa mang bán. Nếu không có thời gian mang bán hoặc không có người đến tận nơi mua, có lẽ mình sẽ làm vài cái sọt để ngoài cổng, ai đi qua muốn mua cái gì thì mua, trả bao nhiêu thì trả, tự bỏ tiền vào cái hộp cho mình. Bán không hết thì mang đi làm compost rồi lại mang bón vườn. Bạn đọc nào đi ngang qua, muốn nhắn gì cún béo thì cũng viết mảnh giấy bỏ vào hộp ❤️

Năm nay, mình giảm thêm một khoảnh cỏ nữa để trồng thêm hoa. Cụ nông dân hàng xóm cũng thích hoa. Biết mình có thêm khoảnh vườn mới cụ hăng hái lên kế hoạch và cuối cùng là chủ trì tuốt, trồng củ gì gieo hạt gì ở đâu theo đường thẳng hay đường cong là cụ quyết tất. Mình nhu nhược chả xen vào được câu nào nên đành vác cuốc, cụ chỉ đâu mình đào đấy cho cụ muốn trồng cái gì thì trồng. Nhà cụ có thằng con trai rạch giời rơi xuống, thêm cụ tính tình cũng vào dạng bất khuất, hẳn là náo nhiệt lắm.

Năm nay mình phải về Salento sớm. Thế là chỉ ngắm được thủy tiên, loa kèn, diên vĩ và tử đằng, còn lại lỡ cả mùa hoa hồng. Mùa hoa hồng hứa hẹn cũng sẽ bội thu lắm lắm. Trên những cây hồng nở tháng 5 đã thấy chi chít nụ. Còn trên những cây hồng nở tháng 6 đã thấy toàn chồi non đỏ thắm. Mỗi chồi đỏ thắm như vậy sẽ là một chùm hoa. ❤️

À năm nay cũng định làm cái chuồng ở một góc vườn và thả vài con ngỗng già. Vừa được dọn cỏ dại miễn phí lại vừa có trứng ngỗng ăn, lại vừa không sợ bị sói và cáo bắt mất như gà. Thế mà cuối cùng đành từ bỏ ý định vì chạy sút quần cũng không đủ thời gian làm hết những việc muốn làm. Lại còn quên trồng thêm bụi gừng. Chưa xong việc đã phải vội vã quay về Moskva. Bao nhiêu việc trên đời đang đợi tui. Từ giờ tới tháng 9, công việc, rồi kế hoạch ăn chơi nghỉ dưỡng, cũng đã mấy tháng kín lịch. 

Ước gì đời bớt bận bịu, để được thong thả trồng hoa, ngắm hoa, chơi với mèo, thiết kế váy đẹp, nuôi vài con gà đẻ trứng...

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió

Đường trần em đi, hoa vàng mấy độ...

Thursday, March 28, 2024

28/3/2024

Một ngày cuối tuần mình đặt lịch massage cho mình và con La. Massage xong, nó cương quyết nhảy lên taxi về vì không muốn đi bộ ra tàu điện ngầm, bất chấp mẹ bảo hôm nay trời nắng đẹp. Ở nhà thì nằm ườn, ra đường thì một bước nhảy lên xe, xong lại nã bố mẹ tiền mua thẻ tập gym.

Nhảy lên cái taxi tối om thể nào từ lúc đi tới lúc đến cũng dán mắt vào màn hình điện thoại, không buồn ngẩng lên nhìn ra ngoài đường lấy một giây. Ngày nắng đẹp hay mưa dầm đều như nhau.

Mà có phải mỗi điện thoại đâu, còn nhét tai nghe để nghe nhạc nữa mới tài chứ. Mang con đi du lịch mà con chả nhìn cũng chả nghe phố phường náo nhiệt, chỉ chăm chăm điện thoại và tai nghe nghe nhạc. Trẻ ranh đã thế. Người già hói đầu cũng không hơn. Trong nhà với nhau mà luôn trong tình trạng hoặc là mắt dán vào màn hình điện thoại hoặc hai tai nghe lấp ló hai lỗ tai hoặc combo cả hai. Ngày xưa cứ thi thoảng lại thấy ngoài đường có ai đó đeo máy trợ thính. Là hai cái cục nhỏ nhỏ nhét vào tai, thỉnh thoảng nó kêu ò ò ý các cụ. Mình bảo lão trông anh như đeo máy trợ thính ý, thì lão còn câng mặt lên bảo “ừ đấy”. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, do đó cũng không có nhu cầu nói gì. Đúng chuẩn mù, câm, điếc, từ người lớn tới trẻ con. Sau đó lại than buồn, mất phương hướng, mất kết nối và ca bài đời tui cu đơn, rồi lại rủ nhau đi chữa lành. Đúng là loài người là giống giỏi nhất trong việc gây ra vấn đề rồi lại mất thời gian đi giải quyết.

Thế là mình đi bộ ra tàu điện ngầm một mình. Đó là một ngày mùa đông im gió, nắng vàng, tuyết trắng phau lộng lẫy. Ngang qua một công viên nhỏ, có con chó nhỏ lưỡi thè lè mặt mũi hí hửng rối rít chạy trước một cô bé con mặc bộ áo liền quần màu hồng ngang một trảng tuyết trắng tinh khôi. Con chó ngập lút đầu trong tuyết xốp nhưng vẫn chạy như phát cuồng, lôi cô bé ngã sấp ngã ngửa, đúng kiểu chó dắt người đi dạo. Tuyết bắn lên lóng lánh trong ánh mặt trời. Cô bé cười như nắc nẻ. Bà nó đứng đợi ở phía bên này cũng cười. Người qua đường là mình và một bà cụ nữa cũng đứng lại nhìn và cười hihi. Lúc này con chó đã chạy tới nơi. Bà nó bế bổng nó lên, nựng nịu, phủi tuyết trên đầu trên lưng, rồi đưa nó lại cho cô bé. Cô bé ngồi xệp xuống ôm ấp hôn hít, tuyết ngập lên đến nửa người. Thật là một cảnh tượng vui vẻ.

Trên tàu điện ngầm, mình đang ngồi lơ đãng thì nghe có tiếng Việt cất lên bên cạnh. Nghe giọng có vẻ như người miền trung. “...chẳng có tiền. Vừa vay được 500 rúp mua đồ ăn...”. Đang định đợi anh ý xong điện thoại thì hỏi han vài câu nhưng nghe được nội dung ở trên thì thôi, không muốn làm anh ý ngại. Anh ý xong điện thoại, nhìn cậu trẻ trẻ ngồi đối diện, hỏi vẻ quan tâm “...đi thêm hai ga nữa là về đến nhà, mày có tự đi được không?”. Chắc cậu kia mới sang, nhìn mặt mũi bỡ ngỡ, tay cầm cái bọc nilon. Xuống khỏi tàu, anh kia rảo chân đi nhanh, cậu ta cứ chạy theo líu ríu. 500 rúp thì chắc được hơn 100 nghìn ở nhà.

P.S: Mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều. Sống ở Nga thì phải quen với việc tuyết là một phần của cuộc sống. Ăn tuyết, ngủ tuyết, chơi tuyết. Cần nước chạy ra ngoài múc một xô tuyết. Tuyết mới rơi nhìn trắng phau tơi xốp êm ái như một cái đệm dày nhưng đừng có đổ người cái rầm xuống tuyết như trong phim vì có thể dưới tuyết là lớp băng lưu cữu vập mặt xuống đấy vì vỡ mặt. Tương tự nhìn tuyết trắng phau trên vỉa hè nhưng bên dưới là lớp băng mỏng trơn trượt, dẫm lên là trượt như trượt băng mỗi tội không nghệ thuật. Con bạn mình, vui chơi một hồi con bé con nó nóng quá, nó đặt con đứng dựa lưng vào tuyết cho mát còn nó bỏ đi uống cà phê.

Nhưng cuối cùng thì mùa đông dài dặc băng tuyết lạnh giá có vẻ cũng qua. Mấy ngày nay không thấy tuyết rơi. Các cửa hàng trên phố đã bắt đầu bán hoa xuân. Mùa đông dài và lạnh quá nên các lễ hội đón xuân rất háo hức náo nhiệt. Từ hơn tuần nay đã phải đi dự hai lễ hội Maslenitsa, nhảy múa và chơi các trò chơi dân gian tưng bừng, sau đó ăn bánh bliny là một dạng bánh crepe rất mềm phết thêm mật ong, sữa đặc và các loại mứt, rồi đốt hình nộm đuổi mùa đông đi đón mùa xuân về.

Trong tâm trạng mùa xuân phơi phới, tối nọ đi xem vở La Bohème ở Bolshoi, quyết định mặc váy lụa màu hồng phấn và dùng trang sức ngọc trai. Ai dè trời vẫn còn lạnh quá nên váy lụa dính hết cả vào người. Nói mùa xuân cho sang chứ thực ra vẫn lạnh ngang đại hàn ở nhà.   

Monday, March 11, 2024

Thằng bé và con bé, cộng một Thị Nở

Thằng bé và con bé gặp nhau trong một dịp đi hái nho. Các đồn điền của Pháp đến mùa thu hoạch nho thường gọi các cô cậu trẻ trẻ đến hái nho hộ. Hái nho thì chả cần bằng cấp hay trình độ. Hình như không có tiền lương hoặc lương lậu chỉ tượng trưng nhưng ăn ở và đi lại thì chủ bao hết. Chủ đồn điền thì có được nguồn lao động rẻ. Thanh niên thì có dịp làm việc, giao lưu, thăm thú nơi mới, coi như được đi du lịch bao ăn ở. Thằng bé và con bé quen nhau như thế.

Hẹn hò vài tuần, nho hái xong, thằng bé trở lại Ý. Hai đứa chúng nó tiếp tục nhắn tin qua lại.

Cho đến một ngày, không ai ngờ, không báo trước, con bé xuất hiện trước cửa nhà thằng bé. Không có tiền đi máy bay, nhưng tình yêu tuổi trẻ đã khiến nó đi được suốt cả chặng đường vài nghìn cây số hoàn toàn bằng quá giang xe.

Từ đó con bé ở lại luôn nhà thằng bé. Chúng nó thành một cặp, đi đâu cũng thấy có nhau.

Chúng nó mơ ước một cuộc sống tối giản, không phải nai lưng kiếm tiền, không phụ thuộc vào vật chất, tự cung tự cấp, sống gần gũi hài hòa chấp nhận thiên nhiên vv và vv. Chúng có ý tưởng mua một khu vườn ô liu, đào cái giếng để tự cung tự cấp về nước, thằng bé học nghề mộc để tự làm đồ mộc trong nhà vv và vv.

Mình đang tìm người. Biết thằng bé và con bé không có việc làm nhưng mình cũng không có ý định nhờ 2 đứa nó. Mình vốn không đánh giá cao các cô cậu đầu óc lửng lơ, cả ngày chỉ nằm dài nhưng rặt một giọng cao siêu vô hình. Nếu thế hệ trung niên cao niên làm việc cật lực để có tiền chi cho những tiêu xài nhiều khi vô ích, nhiều khi cảm thấy mình bị buộc vào những nhu cầu của gia đình và bản thân như con lừa bị buộc vào cối xay, cứ đi thành vòng tròn không có điểm dừng không có đích đến, thì thế hệ trẻ bây giờ, như một lẽ tự nhiên, phản lại xu thế ấy, thích sống tối giản để đỡ phải còng lưng làm việc. Vấn đề là không làm việc thì ai làm việc cho các cô cậu nằm mơ mộng mới được chứ. Tiền trợ cấp xã hội, trợ cấp thất nghiệp cho cô cậu là tiền thuế của những người phải làm việc cật lực khác.

Nhưng thằng bé và con bé lại chủ động tìm mình xin việc. Mình thích những người muốn làm việc và thường cố gắng tạo điều kiện cho họ. Thời gian ở Ý của mình vô cùng eo hẹp, thế mà mình bỏ hẳn vài tiếng để hướng dẫn mọi việc cho chúng nó. Mình bảo mùa đầu tiên tôi sẽ trả lương cho cô cậu ở mức tối thiểu theo luật định, nếu cô cậu làm việc tốt, đến mùa thứ hai tôi sẽ tăng ngang bằng những người có kinh nghiệm khác.

Thằng bé và con bé xin về nhà suy nghĩ. Đến hôm sau, gặp lại mình, con bé bảo nó muốn lương cao hơn vì “thời gian của chúng cháu rất quý báu”. Thế là mình thôi.

Vấn đề không phải là tiền. Vấn đề là tư duy của các cháu hỏng rồi. Chắc tại hút cỏ hơi nhiều. Thời gian quý báu hãy để cho những người trăm công nghìn việc trên đời họ nói. Chứ các cháu thất nghiệp nằm dài cả ngày, thỉnh thoảng đi thu hoạch hộ cho nông dân rau này trái nọ, được họ trả công bằng nông sản, còn lại sống cầm hơi bằng tiền trợ cấp xã hội, chưa kể bằng cấp còn chả có, kinh nghiệm làm việc thì chả có gì ngoài hái nho, mà lại cứ tưởng mình tài ba nguy hiểm, thì chủ nào mà thuê các cháu thì chủ đó chắc bét ra cũng chập mạch.

Chuyện xảy ra từ tháng 11 năm ngoái. Tháng 3 năm nay, thằng bé và con bé đi du lịch Madagascar. Ở đó, chúng nó tình cờ mua được một cái tàu cũ với giá bằng nửa, và đang tính chuyện tự giong buồm từ Madagascar về lại nước Ý. Vừa đi vừa câu cá ăn qua ngày chả cần đến tiền. Thật là thoát tục.

Mình còn biết một Thị Nở, đâu cũng hơn 40 rồi chứ cũng không trẻ trung gì, hàng ngày làm mỗi cái việc sửa chính tả bản thảo trước khi in, đâu 2 hay 3 tiếng một ngày, tức là làm việc cầm hơi. Cũng tuyên bố muốn sống gần gũi thiên nhiên, không phụ thuộc vật chất, không cần tiền. Gần đây thị quyết định đi đến một xứ khỉ ho cò gáy nào đó chăn bò để được hòa mình tuyệt đối vào thiên nhiên. Mỗi tội trước khi đặt vé đi thì còn cẩn thận đặt cả vé về để đảm bảo có rỗng túi cũng vẫn quay về được xã hội loài người thay vì bị chết kẹt giữa thiên nhiên. Quay về thì cũng không có mục đích cao cả gì ngoài moi tiền bà mẹ già hơn 80 tuổi sống một mình chả ai chăm sóc. Moi được một mớ thì lại tiếp tục đi chăn bò hay đi chốn nào đó sống cuộc đời gần gũi thiên nhiên tiếp.

Thôi thì, đời ngắn, ai vui được chừng nào thì cứ vui. Muốn vui được trong đời thì phải vô tri. Để vô tri được thì cần rất nhiều sự vô lương. Không phải ai cũng vô lương được như vậy....

Monday, March 4, 2024

5/3/2024

Mình đang ngồi ăn tối. Lão và lũ trẻ con đã ăn xong. Chuông điện thoại reo. Lại thằng bạn hẩu. Nó tỉ phú thời gian và chuyên gọi vào giờ này. Chắc nó hỏi mày đang làm gì vì nghe lão trả lời “tao đang cho bát đĩa bẩn vào máy rửa bát” rồi lúc sau lại nghe giọng lão ỉu xìu xìu “vợ tao không đồng ý”. Sau đó hạ giọng thầm thì “Nhưng tao vừa mới đi về. Thôi đợi một thời gian rồi tao lại xin nó tiếp, hy vọng sẽ được...”.

Mình ăn xong, tót vào phòng oánh răng rửa mặt định đi ngủ sớm kệ lão cùng đủ loại ham hố nên phải bày ra đủ kiểu mưu mẹo của lão. Nhưng tự nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, bèn chạy ngược trở ra. Lão lúc này đã xong nhiệm vụ bát đĩa và đã lê ra nửa nằm nửa ngồi trên sofa, vẫn đang tán chuyện rủ rỉ với thằng bạn hẩu. Mình bảo “Em có một giải pháp như này. Anh muốn đi chơi tháng 5 này, anh chuyển vào tài khoản của em 10k euro”. Lão nghe xong la hoảng vào điện thoại “ối mày nghe vợ tao vừa nói gì chưa, mày nghe chưa?”. Thằng bạn đòi nói chuyện với mình.

-          (mình giọng tỉ tê) F ơi, chồng em như một đứa trẻ 6 tuổi ý anh ạ…

-           (thằng kia chơi đòn tâm lý, giọng thẽ thọt ra vẻ ân cần cảm thông lấy lòng) Anh biết, G ơi anh biết.

-          (đổi giọng tỉnh bơ lập tức) Nhưng mà em không phải 6 tuổi, em 46 tuổi rồi anh ạ. Vợ chồng em vẫn còn một món nợ phải trả và em muốn trả hết trong năm nay.

-          (tỏ vẻ hiểu biết) Nhưng món nợ đó rất ít so với tài sản của bọn em…

-          (ngắn gọn) Ít chắc trả dễ, dễ thì trả cho hết đi rồi đi chơi.

-          (kiên trì không bỏ cuộc) thôi nào, G, chồng em kiếm ra tiền, số tiền nó bỏ ra đi chơi chả đáng bao nhiêu so với số tiền nó kiếm được.

-          thì em có nói gì đâu, em chỉ bảo trả hết nợ đi rồi đi chơi bao nhiêu cũng được. Chứ như bây giờ, em tiết kiệm mọi thứ để hai vợ chồng trả nợ mà nợ trả mãi không xong vì chồng cứ liên tục tiêu tiền và trì hoãn trả…

-          (đổi giọng nài nỉ) nhưng mà 10k thì đắt quá, nó có tiêu hết từng đấy tiền cho chuyến đi đó đâu, bọn anh cắm lều ngủ, không tốn tiền ngủ khách sạn em ạ.

-          (thật sự chứ ngủ đâu kệ mọe các ông éo ai quan tâm) Thay vì mất công thuyết phục em thì anh nên đi thuyết phục bạn anh mới phải. Số tiền đó anh ý có. Nếu anh ấy thực sự muốn đi chơi với người bạn tốt là anh, thì anh ấy sẽ chuyển khoản cho em, nhất là khi anh ấy biết rất rõ toàn bộ số tiền em giữ đều là để dành để trả nợ và để cho con đi học, chứ bản thân em thì không có nhu cầu tiêu tiền…

-          (còn nước còn tát) Thôi em giảm giá tí đi…

-          10k, không bớt một xu. Bao giờ trả hết nợ thì em chỉ lấy market price. Còn bây giờ chưa trả hết nợ thì I state my price.

Sự nghiệp mặc cả chấm dứt tại đó. Mình có phải dạng ngặt nghèo kìm kẹp không cho lão tận hưởng cuộc sống gì đâu. Đợt nghỉ giáng sinh vừa rồi cả nhà đã đi nghỉ ở Maldives, bố con lão ăn chơi tĩ tã. Đi Maldives về, ngồi chưa ấm chỗ đầu tháng 2 lão đã nhao về Ý đi lượn xe máy và ô tô đâu hơn 2 tuần. Vừa chân ướt chân ráo từ Ý về, lại tiếp tục lên kế hoạch đi lượn xe máy với thằng bạn hẩu vào tháng 5, trong khi cuối tháng 6 cả nhà đã có kế hoạch đi nghỉ hè. Trong khi đó, có cái món nợ cỏn con hai vợ chồng chung nhau nghiến răng một phát là trả hết mà nói lão cứ không chịu, cứ muốn giữ tiền mặt xông xênh để còn nảy ra ý tưởng trái khoáy nào là có thể thực hiện được ngay, kể cả là nửa đêm gà gáy.

Mình hồi trước suốt ngày khổ sở vì chồng liên tục cúng tiền cho ô tô xe máy và thợ sửa xe. Đến mức mình còn tâm linh rằng kiếp trước chồng mình làm gì có lỗi lớn với ai đó làm nghề thợ sửa xe nên kiếp này phải trả nợ. Ai đời cứ rước xe đi hết chỗ này đến chỗ khác, sau đó lén lút viết séc trả tiền. Vài nghìn mỗi lần chứ có ít đâu mà xe hỏng vẫn hoàn hỏng. Cứ người bòn người đãi, cãi vã bao lần không ăn thua. Cuối cùng mình nghĩ ra giải pháp toẹt vời là lão chi bao tiền mua xe hay viết séc trả thợ sửa xe thì sẽ phải chuyển vào tài khoản của mình đúng số tiền tương ứng. Từ khi có giải pháp đó thì đời mình nở hoa. Từ chỗ mặt nặng mày nhẹ khi thấy lão vung tiền vào xe cộ, gắng sức khuyên bảo và bất lực khi thấy lão giả ngớ giả điếc không hiểu, thì giờ cứ lâu lâu thấy lão im ắng mình lại nhắc dạo này anh không đi sửa xe à, sửa đi chứ không để lâu lại hỏng :-))))))

À vụ Bắc cực, mấy ngày sau lại thông báo với vợ “anh không đi Bắc cực, nhưng là không đi trong năm nay thôi em nhé, chứ năm sau thì anh ĐANG SUY NGHĨ”. Đi thì cứ việc đi, nhưng Bắc cực giá dĩ nhiên phải cao hơn giá về Ý phượt xe máy dồi. Cao như nào thì mình cũng ĐANG SUY NGHĨ!

Thursday, February 22, 2024

22/2/2024

Đã gần 1h sáng, tự nhiên ngài mặt mũi nghiêm trọng “em ơi, anh phải nói với em một chuyện”. Thật sự nhìn cái điệu bộ hồi hồi hộp hộp râu tóc dựng đứng thiếu tự nhiên của ngài chỉ muốn bảo luôn “em chả muốn nghe chuyện giề”. Y như rằng, “anh vừa được thằng bạn rủ đi thám hiểm Bắc cực”.  

Hỏi trong đoàn có những thằng nào đi. Y như mình dự đoán, toàn những thằng sau nhiều năm làm việc giờ sẵn tiền túi rủng rỉnh mà lại đang toan về già nhưng vẫn nghĩ bản thân trẻ trai bất bại nên trên thế giới có trò gì hay ho hay địa điểm nào nguy hiểm nhưng điên nhất sốc adrenaline trong người lên nhanh nhất là chúng nó mò đi. Chạy marathon hoặc nghiện gym là hình thức nhẹ nhất của hiện tượng tâm lý thú vị nói trên. Tiếp theo là đi khám phá những vùng khỉ ho cò gáy rừng thiêng nước độc, tưởng tượng bản thân là một con sói cô độc, lạy Chúa tôi. Tiếp theo là chinh phục nóc bếp nóc nhà thế giới. Tóm lại càng khác bọt càng sang trọng. Đỉnh điểm là đặt chỗ trên tàu du hành vũ trụ bay tút vào không gian đến tận khi ngoảnh lại thấy trái đất to bằng quả cam nhìn rất đơn côi xúc động rưng rưng hiểu ra ý nghĩa nhân sinh, hoặc tìm mọi cách mò xuống đáy đại dương chỗ nào sâu nhất been there done that vv và vv. Vụ tàu Titan mới xảy ra là một ví dụ điển hình kia.

Ở đời phải biết tự tìm niềm vui động lực trong những điều nhỏ bé giản dị xung quanh chứ lị. Còn chỉ chăm chăm tìm sự kích thích từ bên ngoài thì có chơi thuốc vào cũng không ăn thua, nhóe.  

Mình hỏi “anh thừa biết anh không đủ sức khỏe để tham gia một hành trình như thế, đúng không?”. Ngài lúng búng không ra đồng tình không ra phản đối. Từ mấy tháng nay ngài than thở người cứng quá, buổi sáng cúi xuống đi tất vào chân cũng khó. Suốt cả ngày ngồi cứng đờ trước máy tính. Tối về ngồi cứng đờ ăn tối. Ăn tối xong lê ra cái ghế nào đó và tiếp tục ngồi cứng đờ xem TV. Hoặc lê vào giường nửa nằm nửa ngồi lướt điện thoại chỉ có mỗi một ngón tay động đậy còn lại 9 ngón kia và toàn thân vẫn trong tình trạng cứng đờ. Đêm nằm ngủ thì cứng đờ nốt cho đủ 24 tiếng mỗi ngày. Các cơ các khớp luôn trong tình trạng hạn chế xoay chuyển vận động, lâu ngày không cứng thì mềm với ai.

Nghe vợ phân tích lý do cứng đờ như thế, ngài bắt đầu nhúc nhắc tập tành. Khởi đầu là yoga. Vợ bảo anh phải cải biến lối sống, chịu khó vận động, chăm làm việc nhà, chứ lười như này thì yoga không có tác dụng đâu, nhưng ngài không nghe. Ngài hóng được con bé vợ của thằng bạn ca ngợi yoga thần kỳ như nào, cải biến nó cả về tâm hồn và thể xác ra sao, bèn tất tả đi mua thảm yoga về tập. Mỗi ngày ngài tập yoga MỘT PHÚT, hít vào thở ra nghe cứ phì phì. Sau một thời gian, thảm yoga xếp xó. Có lẽ không thấy điều nhiệm màu xảy ra như con bé kia nó hót. Thật chứ đúng là dao sắc không gọt được chuôi. Mình đi đâu cũng có người đến hỏi tập như nào ăn như nào để giữ được vóc dáng như kia, thế mà ở nhà nói chồng chồng chả nghe, lại đi nghe con bé thân hình tròn xoe y một quả bóng cỡ lớn bơm căng hơi.

Sau đó một thời gian, mình đi vắng về thấy trong phòng xuất hiện một quả dây chun màu xanh nõn chuối. Lại ông bà quý hóa nào đó khuyên ông chồng đẽo cày giữa đường của mình sắm rồi đây. Mỗi ngày thấy ngài đứng ưỡn ngực phưỡn bụng trước gương co co kéo kéo sợi dây chun. Thấy vòng cả tay ra sau lưng kéo kéo, điệu bộ giống như ta kỳ lưng lúc tắm ý các cụ. Nhưng chả mấy chốc, cái dây cũng xếp xó nốt. Quả bóng thể dục to đùng ngã ngửa, thảm yoga, dây chun thể dục, các thể loại tạ tay tạ chân, mỗi lần được ai tư vấn là cong đít chạy đi mua ngay. Tất cả đều xếp xó.

Giờ trước khi đi ngủ thấy ngài hít đất. Đúng 30 giây. Xong 30 giây thì vừa thở hồng hộc vừa nằm quay ra giường nghịch điện thoại. Đâu khoảng nửa tiếng sau, lại nghe tiếng thở hồng hộc vì vừa vứt điện thoại chạy ra làm 30 giây hít đất nữa. Xong lại nằm quay ra :-)))))))

P.S: khoảng gần tháng sau, ngài bảo vợ “anh không đi thám hiểm Bắc cực nữa em ạ”. Mình chả nói gì. Không đi thì thôi. Mà đi thì cũng thôi. May sống sót trở về thì thôi. Mà không may thì cũng thôi. Giờ mình cứ phải nương theo đời mà sống cho lành, không chiến quá nhiều được đao.  

P.S: Ngài có thằng bạn vừa lập gia đình. Thật sự đã nhịn được đến ngoài 50 tuổi như này rồi sao không nhịn mọe nó luôn, dính vào làm gì cho rắc rối.

Ảnh: Moskva một buổi sáng có nắng hiếm hoi, dù nắng chỉ đi ngang cửa có vài phút, còn lại là trời đất không u ám thì cũng mịt mù tuyết từ 4 tháng nay roài giời ơi. Mà thôi, thiếu nắng cũng chả sao. Thiếu nắng thì da không bị lão hóa nhanh, các cụ bảo thế.