Thằng bé và con bé gặp nhau trong một dịp đi hái nho. Các đồn điền của Pháp đến mùa thu hoạch nho thường gọi các cô cậu trẻ trẻ đến hái nho hộ. Hái nho thì chả cần bằng cấp hay trình độ. Hình như không có tiền lương hoặc lương lậu chỉ tượng trưng nhưng ăn ở và đi lại thì chủ bao hết. Chủ đồn điền thì có được nguồn lao động rẻ. Thanh niên thì có dịp làm việc, giao lưu, thăm thú nơi mới, coi như được đi du lịch bao ăn ở. Thằng bé và con bé quen nhau như thế.
Hẹn hò vài tuần, nho hái
xong, thằng bé trở lại Ý. Hai đứa chúng nó tiếp tục nhắn tin qua lại.
Cho đến một ngày, không ai
ngờ, không báo trước, con bé xuất hiện trước cửa nhà thằng bé. Không có tiền đi
máy bay, nhưng tình yêu tuổi trẻ đã khiến nó đi được suốt cả chặng đường vài
nghìn cây số hoàn toàn bằng quá giang xe.
Từ đó con bé ở lại luôn
nhà thằng bé. Chúng nó thành một cặp, đi đâu cũng thấy có nhau.
Chúng nó mơ ước một cuộc
sống tối giản, không phải nai lưng kiếm tiền, không phụ thuộc vào vật chất, tự
cung tự cấp, sống gần gũi hài hòa chấp nhận thiên nhiên vv và vv. Chúng có ý
tưởng mua một khu vườn ô liu, đào cái giếng để tự cung tự cấp về nước,
thằng bé học nghề mộc để tự làm đồ mộc trong nhà vv và vv.
Mình đang tìm người. Biết
thằng bé và con bé không có việc làm nhưng mình cũng không có ý định nhờ 2 đứa
nó. Mình vốn không đánh giá cao các cô cậu đầu óc lửng lơ, cả ngày chỉ nằm dài
nhưng rặt một giọng cao siêu vô hình. Nếu thế hệ trung niên
cao niên làm việc cật lực để có tiền chi cho những tiêu xài nhiều khi vô ích,
nhiều khi cảm thấy mình bị buộc vào những nhu cầu của gia đình và bản thân như
con lừa bị buộc vào cối xay, cứ đi thành vòng tròn không có điểm dừng không có
đích đến, thì thế hệ trẻ bây giờ, như một lẽ tự nhiên, phản lại xu thế ấy,
thích sống tối giản để đỡ phải còng lưng làm việc. Vấn đề là không làm việc thì
ai làm việc cho các cô cậu nằm mơ mộng mới được chứ. Tiền trợ cấp xã hội, trợ
cấp thất nghiệp cho cô cậu là tiền thuế của những người phải làm việc cật lực
khác.
Nhưng thằng bé và con bé
lại chủ động tìm mình xin việc. Mình thích những người muốn làm việc và thường cố gắng tạo điều kiện cho họ. Thời gian ở Ý của mình vô cùng eo hẹp, thế mà
mình bỏ hẳn vài tiếng để hướng dẫn mọi việc cho chúng nó. Mình bảo mùa đầu tiên
tôi sẽ trả lương cho cô cậu ở mức tối thiểu theo luật định, nếu cô cậu làm việc
tốt, đến mùa thứ hai tôi sẽ tăng ngang bằng những người có kinh nghiệm khác.
Thằng bé và con bé xin về
nhà suy nghĩ. Đến hôm sau, gặp lại mình, con bé bảo nó muốn lương cao hơn vì
“thời gian của chúng cháu rất quý báu”. Thế là mình thôi.
Vấn đề không phải là tiền.
Vấn đề là tư duy của các cháu hỏng rồi. Chắc tại hút cỏ hơi nhiều.
Thời gian quý báu hãy để cho những người trăm công nghìn việc trên đời họ nói.
Chứ các cháu thất nghiệp nằm dài cả ngày, thỉnh thoảng đi thu hoạch hộ cho nông
dân rau này trái nọ, được họ trả công bằng nông sản, còn lại sống cầm hơi bằng
tiền trợ cấp xã hội, chưa kể bằng cấp còn chả có, kinh nghiệm làm việc thì chả
có gì ngoài hái nho, mà lại cứ tưởng mình tài ba nguy hiểm, thì chủ nào mà thuê
các cháu thì chủ đó chắc bét ra cũng chập mạch.
Chuyện xảy ra từ tháng 11
năm ngoái. Tháng 3 năm nay, thằng bé và con bé đi du lịch Madagascar. Ở đó,
chúng nó tình cờ mua được một cái tàu cũ với giá bằng nửa, và đang tính chuyện
tự giong buồm từ Madagascar về lại nước Ý. Vừa đi vừa câu cá ăn qua ngày chả
cần đến tiền. Thật là thoát tục.
Mình còn biết một Thị Nở, đâu
cũng hơn 40 rồi chứ cũng không trẻ trung gì, hàng ngày làm mỗi cái việc sửa chính
tả bản thảo trước khi in, đâu 2 hay 3 tiếng một ngày, tức là làm việc cầm hơi.
Cũng tuyên bố muốn sống gần gũi thiên nhiên, không phụ thuộc vật chất, không
cần tiền. Gần đây thị quyết định đi đến một xứ khỉ ho cò gáy nào đó chăn bò
để được hòa mình tuyệt đối vào thiên nhiên. Mỗi tội trước khi đặt vé đi thì còn
cẩn thận đặt cả vé về để đảm bảo có rỗng túi cũng vẫn quay về được xã hội loài người thay vì bị chết kẹt giữa thiên nhiên. Quay về thì cũng
không có mục đích cao cả gì ngoài moi tiền bà mẹ già hơn 80 tuổi sống một mình chả ai chăm sóc. Moi được một mớ thì lại tiếp tục đi chăn bò
hay đi chốn nào đó sống cuộc đời gần gũi thiên nhiên tiếp.
Thôi thì, đời ngắn, ai vui được chừng nào thì cứ vui. Muốn vui được trong đời thì phải vô tri. Để vô tri được thì cần rất nhiều sự vô lương. Không phải ai cũng vô lương được như vậy....